Trường Trung Học Hà Tiên và các khung cửa sổ (Lâm Thị Lan)

Thầy cô và các bạn thân mến, lúc trước có bạn Lệ Thủy viết bài nhắc lại kỷ niệm xưa xuất phát từ hai khung cửa sổ của trường Trung Học Hà Tiên…Từ hai khung cửa sổ đó các bạn thay phiên nhau kêu tên trêu ghẹo thầy Minh đang giảng dạy trong lớp bên kia đường ở trường Tiểu Học Hà Tiên…Bây giờ Lâm Thị Lan (cũng là một thành viên của lớp « Đệ Tứ Quốc Tế » rất nổi tiếng trong trường, khi xưa Lan là thành viên của Đệ Tứ Quốc Tế ngày nay Lan lại cũng là một thành viên của hội viết bài cho Blog « Trung Học Hà Tiên Xưa » của chúng ta…Lan viết rất nhiều bài cho Blog của chúng ta, nhất là những bài về « Chuyện một thời áo trắng »….Hôm nay Lan cũng nhắc lại một chuyện vui của thời áo trắng đó,…cái thời mà người học trò nào cũng thường hay mơ mộng, suy nghĩ vu vơ, hay ngắm nhìn mông lung qua một khung cửa sổ,…Giờ vào lớp chưa reo, học trò người thì đang chạy giởn nô đùa ngoài sân dù là đang mặc chiếc áo dài trắng xinh đẹp, tuổi học trò tuy chưa vượt quá 18 nhưng cũng là đang vào tuổi suy tư…người thì không rời khỏi lớp, đang tựa mình vào khung cửa sổ của lớp, nhìn ra phía xa xa, thả đầu óc và tâm hồn ra khỏi trường lớp để mơ mộng, và ngắm hoa rơi …Sao lại không chuẩn bị dò lại bài học nhỉ, chút nữa thì Thầy « đẹp trai » sẽ vào lớp và có thể sẽ kêu lên trả bài,..ôi nhất là bài về môn Vật Lý khó ghê gớm…!! Chúng ta sẽ tự hỏi rồi phản ứng của Lan sẽ ra sao khi Thầy gọi lên lớp trả bài,…có mơ mộng thì cũng phải trở về thực tế,…mời Thầy cô và các bạn vào bài để vừa thả hồn đi khỏi con đường Mạc Tử Hoàng như Lan khi đứng bên cạnh cửa sổ lớp, vừa hoàn hồn trở lại khi nghe tiếng chuông trống vang lên báo hiệu Thầy sắp vào lớp kêu tên học sinh lên trả bài,…  (TVM viết vài hàng giới thiệu bài)

Trường Trung Học Hà Tiên và các khung cửa sổ (Lâm Thị Lan)

Như mọi hôm các bạn ạ, lớp học còn đang đón nhận học sinh đến như nhỏ giọt,..người thì đi thẳng vào chổ ngồi quen thuộc của mình, dọn sách vở ra và bắt đầu dò bài Vật Lý thầy sắp hỏi,…người thì sau khi ném nhẹ chiếc cặp vào học bàn thì chạy ngay ra ngoài sân, chắc để thưởng thức thêm vài phút quý báo cái không khí của đầu mùa hè, hoa phượng và ve đã bắt đầu xuất hiện và làm việc trong không gian của sân trường,…riêng tôi, cô học trò với chiếc áo dài trắng như mọi hôm, không hiểu sao tôi lại muốn nhìn ra ngoài khung cửa sổ của lớp, bên kia đường Mạc Tử Hoàng, trong cái sân hẹp chạy dọc theo dãy lớp của trường Tiều Học bên cạnh, hoa phượng và hoa trúc đào đã bắt đầu nhô mình ra chào chúng tôi,…Các chùm phượng đỏ rực hòa lẫn với màu hồng thắm của trúc đào rất quyến rũ làm cho mấy chàng ông đập cánh bay lượn chung quanh không dứt…Rồi không biết từ đâu, phía bên trên khung cửa sổ, vài cánh hoa phượng đỏ rơi nhẹ điểm tô thêm cho cái khung hình chữ nhật của cánh cửa một chút gì đó thật đẹp, thật mơ mộng, các bạn ơi khung cảnh và thời điểm đó đối với tôi như dừng lại, bất động, tôi không còn biết là mình đang chờ vào giờ học, mà nhất là giờ Vật Lý với bao lý thuyết phức tạp mà có thể mình sẽ phải diễn giả khi thầy hỏi đến,….Mắt cứ vừa châm chú, vừa mơ hồ như nhìn mà không cố ý nhìn vào đối tượng nào,..tai thì nghe văng vẳng tiếng đàn vĩ cầm eo éo của chàng nhạc sĩ ve báo hiệu mùa hè…Phải viết ra thành câu thơ thôi:

Ngồi ngắm hoa rơi bên khung cửa sổ.
Lũ ve sầu râm ran kêu í ới.
Đang vui đùa cùng các bạn hái hoa.

Các bạn ơi rồi cái gì tới nó phải tới,…chen vào âm điệu ò e của vĩ cầm « con ve » có một tiếng reo giống như tiếng chuông của điện thoại cầm tay thời bây giờ của mình (hồi đó đâu có điện thoại cầm tay cầm chân đâu các bạn, vậy mà tiếng chuông reo sao mạnh và vang vang như là điện thoại kêu mình vậy đó…), tuy là nói chuông reo như tiếng điện thoại reo nhưng lại mạnh và vang to hơn nhiều,…tôi biết rồi, giờ vào học đã đến, hãy lo tỉnh hồn lại và chuẩn bị đối phó với mấy cái lý thuyết Vật Lý rắc rối đây…Lại phải diễn tả ra thành thơ thôi:

ÔI!
Bỗng đâu Thầy tôi đi qua cửa lớp.
Mắt nhìn vào đàn cò trắng tung tăng.
Tiếng chuông reo báo giờ vào lớp học.
Thầy vào lớp tiết học lại bắt đầu.

Người ta thường nói « cái gì tới thì cho tới luôn »,…vậy mà rất đúng trong trường họp nầy các bạn tôi ơi,…Đang mơ mộng bên khung cửa sổ thì chuông reo vào giờ học đã tới, bây giờ cái mà tôi đang lo ngại là sẽ bị thầy kêu lên lớp trả bài, điều nầy cũng đang tới đây …biết vậy đừng lo mộng mơ bên cửa sổ mà phải lo dò lại bài thì đâu có gì lo sợ…Thầy « đẹp trai » vào lớp, sau khi chào nhau xong, thầy nhanh nhẹ mở sổ tên và kêu ngay « Lâm Thị Lan » !!! Ôi chao ôi,…phải chi hôm nay Lâm Thị Lan vắng mặt thì đở biết mấy …Thầy ra câu hỏi trong khi đó thì cô học trò hay mơ mộng đang đứng khép nép bên bàn thầy:

– « Cho thầy biết thế nào là hiện tượng khúc xạ ánh sáng »…

Lại phải diễn tả ra thơ thôi:

Sổ mở ra và người được mở hàng.
Thầy bụt giảng, cô học trò khép nếp.
Đứng bên thầy, hồn bay ra cửa lớp.
Thầy hỏi:
-Cho Thầy biết hiện tượng khúc xạ ánh sáng
– …,,,

Đối với người đang mơ mộng thì dầu ánh sáng có « khúc xạ » hay « nhiễu xạ » thì cũng không có gì khó hiểu vì đâu có gì trong đầu óc đâu mà hiểu các bạn ơi…!! Phải chi thầy hỏi màu của hoa phượng là màu gì thì hay quá chắc mình sẽ được 10 điểm….Hi…hi….thôi từ nay xin chừa cái thú mơ mộng ngồi ngắm hoa rơi tai thì nghe nhạc ve bên khung cửa sổ rồi…Xin chừa xin chừa, từ nay có đi đến trường thì chỉ để cố gắng học hành thôi,…các bạn tôi chắc phải thắc mắc lắm vì câu chuyện không có phần kết thúc… »Rồi sao Lan, Lan không cắt nghĩa được hiện tượng khúc xạ ánh sáng thì thầy cho Lan mấy điểm, có bị phạt gì không, thầy có rầy la Lan không ??!! Các bạn ơi thôi cho mình xin khỏi kể ra phần cuối câu chuyện đi nhé,…Có một điều là tôi vẫn nhớ và tôn kính người thầy có tên chữ lót như màu hoa phượng đỏ rực, mỗi khi hè lại về phượng nở đầy sân trường, ve kêu vang vang ngoài cửa sổ thì học trò áo trắng vẫn luôn nhớ về người thầy với cái hiện tượng khó hiểu là « hiện tượng khúc xạ ánh sáng »….

Phải kết luận bằng thơ thôi các bạn ơi:

Thầy ơi! 😍😍😍😍
Lúc đó trong đầu đâu còn nhớ nữa.
Hihihiiiiiii!
Nữ áo dài ngồi cửa sổ hái hoa.
Tôi “lí lắc” xin chừa từ ngày đó.
Đi đến trường cố gắng học hành thôi.
Nhớ về người Thầy có tên chữ lót: CHÙM HOA PHƯỢNG ĐỎ
Hoa lại về cho tàn cây cháy đỏ.
Cánh phượng hồng trên lối nhỏ rơi rơi.
Ngày xưa ơi năm tháng đã xa rồi.
Bao ký ức của một thời áo trắng.
Học trò Trung Học Hà Tiên Xưa nhớ về Thầy😍😍
TEACHER NHA

Tác giả: Lâm Thị Lan ‘thành viên lớp Đệ Tứ Quốc Tế » trường Trung Học Hà Tiên ngày xưa…(04/2018)

Thầy Vật Lý N.H.A đứng trước cổng chính trường Trung Học Hà Tiên vào năm 1968

Thầy Vật Lý N.H.A ở cổng sau trường Trung Học Hà Tiên xưa phía dãy cửa sổ các lớp học nhìn ra đường Mạc Tử Hoàng (1968)

Hình ảnh: Lâm Thị Lan, Nguyễn Hồng Ẩn, clip: Trần Văn Mãnh

2 réflexions au sujet de « Trường Trung Học Hà Tiên và các khung cửa sổ (Lâm Thị Lan) »

  1. TRÒ NGOAN

    Trúc đào hò hẹn phượng hồng
    Về thăm cô bé bên song cửa trường
    Dáng ngồi thơ thẩn dễ thương
    Hỏi trong hồn có vấn vương ý tình?

    Kẻng báo vào lớp giật mình
    Tỉnh cơn mơ mộng má xinh ửng hồng
    Bài học em có thuộc không?
    Nắng mai khúc xạ soi lòng trò ngoan!

    Anh Tú
    04/21/18

    Aimé par 1 personne

Laisser un commentaire