Hà Tiên đoản khúc (Thiên Hương)

Thầy cô và các bạn thân mến, không phải chỉ có người gốc gác, quê quán ở Hà Tiên thì mới nhớ đến Hà Tiên khi đã rời xa Hà Tiên….Thật vậy qua bài viết « Tản mạn về quê hương Hà Tiên » của cây bút Trương Thanh Hùng, những người được « Hà Tiên hóa » cũng cảm thấy nhớ nhiều về Hà Tiên, cảm thấy quyến luyến, mơ và nhớ về Hà Tiên khi ở một nơi nào đó xa xôi được đọc bài viết về sông núi đất Hà…Có lẽ mình phải chuẩn bị những trang giấy hay những trang trống để đăng bài về Hà Tiên ở trên Blog nầy, vì không những bạn bè Hà Tiên của mình ở khắp nơi trên trái đất nầy khi đọc bài cũng sẽ tự phát nguồn cảm hứng nhớ về Hà Tiên để cầm bút gởi gấm nỗi niềm riêng, mà phải kể luôn cả những người bạn tuy không phải sinh ra và lớn lên ở Hà Tiên cũng đã thấy cái hồn thiêng của sông núi Hà Tiên nó ngấm vào mình đã từ lâu, có lẽ ngay từ những ngày đầu tiên khi đặt chân lên đất Hà Tiên…để rồi lại giao duyên kết nối và được cái quyền nói là « người Hà Tiên »…và sẽ luyến lưu nhớ mãi về Hà Tiên một khi đã rời xa vùng đất đó…Thân mời thầy cô và các bạn đọc bài viết về nỗi tâm tình đó, được diễn tả qua một đoản khúc, có thể cũng để « thay lời muốn nói » cho bao nhiêu người bạn khác đã từng một thời đặt chân ngao du trên những con đường xinh đẹp của Hà Tiên. Cô giáo Thiên Hương tuy không sinh ra và lớn lên ở Hà Tiên, nhưng từ bao nhiêu năm nay cô giáo có thể tự hào với cái danh hiệu cực kỳ trân trọng là « dâu Hà Tiên »….(Trần Văn Mãnh, viết lời giới thiệu, Paris 03/08/2021)

Hà Tiên đoản khúc

Mình phải khẳng định ngay từ đầu – Hà Tiên là quê chồng, không phải ‘’nơi chôn nhau cắt rún’’ để có thể có ngay nguồn cảm hứng mà thơ văn thi vị; thậm chí ngày đầu tiên quen anh mình còn không biết Hà Tiên ở cái xứ nào! Mình còn nhớ anh đã cười ngất khi mình ngây ngô hỏi anh ‘’Hà Tiên là đường ở quận nào của Sài Gòn vậy anh?’’.

Vậy mà giờ đây khi ở rất xa xôi với quê cha đất tổ, hầu như đêm nào Hà Tiên cũng len vào từng giấc ngủ, từng cơn mơ mà chẳng phải là Sài Gòn nơi mình được sinh ra, lớn lên và sinh sống hơn nửa quãng đời. Nghe như mình là một kẻ vong ân bội nghĩa không màng nguồn cội vậy. Nhưng đó là sự thật.

Những giấc mơ tràn ngập hình ảnh quây quần của đại gia đình, mỗi người một tính cách, những âm thanh rộn rã của tiếng cười đùa nghiêng ngã mà khi đó người nào cũng có thể khơi mào cười nhạo một ai khác trong nhà không chừa một ai, ngay cả ông bà, cha mẹ, chú dì, cô bác hay con cháu nhưng với cái cách hóm hỉnh mà đầy trân trọng và thấm đẫm yêu thương … Trong mơ vẫn còn ký ức của những chuyến đi chơi đây đó, vẫn cảm giác rộn ràng khi cả nhà lao xao bàn tán lên kế hoạch đi Nha Trang, Đà Lạt dù Hà Tiên đã sẵn núi đồi biển cả của Nha Trang và thỉnh thoảng trong năm cũng có không khí lành lạnh mát mẻ như Đà Lạt. Ai cũng biết vậy và ai cũng biết điều quan trọng không phải là nơi đại gia đình muốn đến chơi mà là những giây phút mọi người còn có thể gần gũi bên nhau. Vì luôn được nâng niu như thế nên cảm xúc thân ái như ngấm sâu trong máu, trong da thịt làm cho lòng bao dung, độ lượng của mỗi cá nhân trong gia đình dành cho nhau cứ rộng dần, loang ra chẳng có bến bờ.

… Tỉnh giấc chưa kịp rời những giấc mơ thì nỗi nhớ ầm ập tràn về. Mà kỳ lạ lắm, hễ nhớ Hà Tiên là nỗi nhớ cứ sâu thăm thẳm. Nhớ lần đầu tiên anh dắt về nhà, nhìn mảnh vườn với những lẵng lan đủ màu treo lủng lẳng cùng những gội cây ăn trái già có trẻ có làm cho cô gái thị thành cứ ồ lên đủ kiểu vì kinh ngạc. Nhớ lần cậu em nhỏ xíu tay cầm trái mãng cầu nhỏ nhẹ ‘’chị ơi, em tặng chị nè!’’ làm cho người lần đầu được làm chị cứ tuôn nước mắt lã chã vì niềm vui bất ngờ. Rồi lần anh dắt đi gặp bạn ở con đường có tên rất buồn cười (với mình lúc đó) ‘’Cầu Câu’’, con đường đầy đá lởm chởm, cục nào cũng to như cái nắm tay, ổ gà thì đọng nào là nước, nào là sình, cuối đường là con sông (lúc ấy mình không biết đó là cửa biển) ghe tàu tấp nập. Rồi lần anh dắt lên ngôi chùa nhỏ tận trên núi Tô Châu, đang đứng lớ ngớ thì ở đâu ‘’mọc’’ ra một cô bé xinh ơi là xinh, nắm tay mình lắc lắc ‘’thím ím ím ím…’’ giọng trong trẻo kéo dài nên chỉ có một từ mà như cả một câu vậy, nghe cưng không diễn tả nổi luôn. Một lần khác cũng leo núi khi con gái lớn còn trong bụng mẹ nên chưa ra đời con đã biết đến núi Đèn với ngọn hải đăng lịch sử. Nhiều, nhiều lắm những kỷ niệm với vùng đất rất xa (khoảng cách với Sài Gòn, và bây giờ là gần nửa vòng Trái Đất) và rất lạ (chỉ được biết khi quen một người) nhưng lại hóa thân thương ruột thịt hơn bao giờ hết tự khi nào không biết.

… Nên vẫn cứ muốn nằm im như thế, trên giường, mắt vẫn nhắm và ‘’mơ về nơi xa lắm’’*, về Hà Tiên, về vùng đất tuy là quê hương nhưng chẳng bao giờ dám nói ‘’của riêng mình’’, tận hưởng nỗi nhớ với một niềm đau nhè nhẹ (nỗi nhớ nào mà chẳng vậy) như một đứa trẻ nhớ mẹ mà không thể chạy đến sà vào lòng mẹ, nhưng lại thấy hồn lâng lâng dịu dàng với những kỷ niệm thật đẹp mà Hà Tiên đã từng trao tặng.

Hà Tiên với mình là vậy đó. Ngàn lần, vạn lần về Hà Tiên là mỗi lần có một kỷ niệm mà nếu kể ra chắc hẳn phải viết thành một quyển sách thật dày. Thế nhưng vẫn muốn về nơi ấy dù chỉ để thơ thẩn trên con đường nhỏ ven biển, ngắm nhìn sự bao la hùng vĩ của quang cảnh, hít một hơi thật sâu mùi nước biển mặn vị và cho làn gió nhẹ thoảng ngang qua mà mát vào tận đáy hồn mình.

Mong ơi là mong ngày về lại Hà Tiên …

Thiên Hương – Vancouver, August 2nd 2021.

* Tựa đề một bài hát của Phú Quang.

« Thiên Hương – Cô giáo Hà Tiên xưa.. »

Laisser un commentaire